CÚC QUỲ VÀNG


  Trần Thị Bích        



Cúc Quỳ Vàng Pleiku (hình do Phạm T. Mai, Lớp 12B/PHT NK:74-75)



Năm 1974. bố chuyển công tác và tôi theo gia đình từ Sàigòn để đến một nơi sau này trong tôi đầy kỷ niệm, đầy lưu luyến, tôi gọi đó là quê hương thứ hai, quê hương của hoa dã quỳ vàng.

Vừa bước ra khỏi cánh cửa của chiếc bán phản lực Air Việt Nam, tôi rùng mình rụt cổ lại. Pleiku đây ư ? Lạnh quá, Sân bay gì kỳ cục, không giống như Tân Sơn Nhất, chung quanh toàn là cỏ và núi đồi, nhưng có một thứ làm cho tôi trố mắt ngạc nhiên vì vẻ đẹp của nó : “ hắn” màu vàng, không phải là cúc, không phải là hướng dương, hoang dại nhưng rực rỡ, nở vàng rộ cả một vùng…

Tôi theo đoàn người lên xe buýt vào thành phố, nhìn phía trước tôi thấy con đường ngoằn nghoèo như con rắn đen xì thật dài đang bò trên triền đồi xanh mướt, hai bên đường “hắn” rạp mình dưới những cơn gió , hắn vàng rực dưới ánh mặt trời, hắn là cô sơn nữ kiêu sa trong ánh mắt của tôi , sau này tôi mới biết hắn tên là cúc quỳ, dã quỳ. Hắn là người bạn đầu tiên của tôi trên phố núi này.

Bố xin cho tôi học tại trường Minh Đức, lần đầu tiên đến trường, và cái đầu tiên đập vào mắt tôi là màu vàng của ngôi trường, tuy không vàng rực như màu dã quỳ nhưng tôi vẫn thầm nghĩ “ sao cao nguyên nhiều màu vàng thế, cái trường này chắc đặt tên là dã quỳ cho lãng mạn…”,

Tôi vào lớp mới bằng những bước chân rụt rè, xa lạ, cúi mặt ái ngại dưới ánh mắt của những ngườ cũ trong lớp, không dám nhìn lên, cảm giác bơ vơ lạc lỏng làm tôi muốn khóc, bất chợt hình ảnh thầy cô cũ ở Sàigòn làm tôi nhớ đến quay quắt.

- Em xuống chỗ ngồi đi

Giọng cô giáo mang âm sắc Huế nhẹ nhàng bảo tôi sau khi nhận giấy giới thiệu từ văn phòng đưa tôi đem lên, cuối giờ tôi biết tên cô qua cô bạn mới quen ngồi cạnh, cô Phan thị Lựu, đang làm chủ nhiệm lớp 11A2.

Cô bạn ngồi cạnh tôi mặc chiếc áo len màu vàng nhạt, lại là màu vàng, sao cái xứ thượng này lại khoái màu vàng đến thế nhỉ ?

Cô bạn mới của tôi tên K’sor H’ton ( Sa Tiên ), người dân tộc Jarai, cô sơn nữ của núi rừng, Tiên rất hiền và mộc mạc như hoa Cúc quỳ vàng, dã quỳ vàng,

Có lần tôi theo Tiên về làng của Tiên, nhà sàn, đàn heo và con đường làng đất đỏ, tất cả thật lạ lẫm đối với tôi. Tiên cho tôi ăn xoài rừng, chua đến chảy mồ hôi râu, trái trâm tim tím, ăn xong miệng đen nhẻm như đóng phim ma, uống rượu cần nữa chứ, ngọt lịm cả đầu lưỡi. tôi như Kha Luân Bố đang khám phá vùng đất mới, cổng nhà Tiên có rất nhiều cúc quỳ, đương lên qua đồi ngập hoa cúc quỳ mà tôi đặt tên là đường dã cúc.

Từ những bước chân đầu tiên lạ lẫm, Pleiku đã đi vào hồn tôi một cách sâu lắng. Mãi đến bây giờ, dù Thầy cô, dù bạn bè, dù Sa Tiên mỗi người mỗi nơi trong dòng đời. nhưng hình ảnh của tất cả vẫn còn đọng mãi trong tôi thật rõ nét, thật sinh động, chỉ cần nhắc đến Pleiku, đến Minh Đức, tôi vẫn cảm thấy tất cả như đang hiện diện trước mặt tôi thật sáng ngời và vàng rực như đóa cúc vàng.

Mùng Bốn Tết Đinh Hợi
Trần Thị Bích.
Cựu H/s Minh Đức, Lớp 11A2 NK: 71-72